“Anh câm miệng……” Đáng chết, cô liền biết sẽ như vậy, liền biết anh
sẽ không bỏ qua cho mình, trên cột sỉ nhục cô lại nồng đậm rực rỡ thêm
một bút.
Hạ Úc Huân tìm kiếm trong người móc ra ví tiền, tiện tay rút ra ba tờ
tiền mặt, căm giận mà ném trên người Lãnh Tư Thần.
Nghĩ nghĩ, lại không cam lòng mà cầm thêm hai tờ nữa.
“Đây là cái gì?” Lãnh Tư Thần rũ mắt, liếc một cái nhìn mấy tờ tiền ném
ở trên người mình.
Hạ Úc Huân dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn anh, nói: “Một trăm
đồng tiền mà không biết sao? Chẳng lẽ anh chê ít? Anh tuổi lớn như vậy,
kỹ thuật lại kém như vậy! Không thể nhiều hơn!”
“Tuổi lớn…… Kỹ thuật kém……” Lãnh Tư Thần lặp lại từng chữ, trong
lòng lửa giận liền tích góp thêm một tầng, hơn nữa còn bao nhiêu thứ
chồng chất, nói: “Hạ Úc Huân, anh thấy em là muốn chết rồi!”
Nha đầu này, cư nhiên dám đem anh trở thành ngưu, lang! Còn ghét bỏ
anh tuổi tác cao kỹ thuật kém!