Thấy Lãnh Tư Thần không có ý muốn truy cứu, Cung Hiền Anh cuối
cùng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng từ túi xách móc ra một chiếc áo, nói:
“Có có có! Còn có cái này……”
“Thứ gì?” Lãnh Tư Thần vô ngữ mà nhìn cái áo nhăn nhúm dúm dó
trong tay cô, tựa hồ là áo thun nam.
“Quần áo a, em trai tôi!” Cung Hiền Anh nói.
Lãnh Tư Thần: “……” Cho nên cô móc ra một chiếc áo của em trai cô là
có ý tứ gì?
Cung Hiền Anh chắp tay trước ngực, nói: “Đại thần, anh làm ơn ký trên
cổ tay áo đi! Tiểu tử kia quả thực phiền chết người!”