“Điều kiện tùy cậu ra!” Nam Cung Lâm bực bội mà nói.
“Miếng đất trung tâm thành phố……”
“Tôi biếu không cho cậu!”
“Thành giao.”
Ba phút sau, Lãnh Tư Thần đi đến.
Hạ Úc Huân lập tức như nhìn thấy thân nhân vọt đến phía sau anh.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng sờ sờ đầu cô.
Hạ Úc Huân, vì cái gì cho dù tôi làm nhiều chuyện thương tổn cô, cô vẫn
trước sau như một mà tin tưởng tôi?
Tôi sớm đã không phải Lãnh Tư Thần năm đó cùng cô chơi đùa, vì cái gì
cô vẫn không giác ngộ.
Lãnh Tư Thần xoay người, nhìn cô, bắt đầu ân cần dạy bảo, nói: “Tiểu
huân, tiệc như vậy đều phải mặc lễ phục, nếu không là không tôn trọng chủ
nhân.”
Nam Cung Lâm ở một bên vội gật đầu không ngừng phụ họa.
“Là ông ta không tôn trọng tôi trước, cho nên, tôi không cần tôn trọng
anh ta!” Hạ Úc Huân căm giận mà phản bác.
Nam Cung Lâm rơi lệ đầy mặt.
“Vậy cô mặ chay không mặc a?” Lãnh Tư Thần hơi hơi cúi người, ghé
sát vào bên tai cô.
Hơi thở quen thuộc mà nóng cháy ập vào trước mặt, Hạ Úc Huân tức
khắc mơ mơ hồ hồ, đại não ngưng hoạt động, theo bản năng đáp một câu,