Sau khi Hạ Úc Huân rời đi thật lâu, Thẩm Diệu An vẫn chưa phục hồi
tinh thần lại. Trong đôi mắt híp vẫn đầy vẻ khó có thể tin……
Vốn dĩ hắn còn nghĩ nếu cô tối hôm qua không nghe được, hôm nay liền
lại nói rõ một lần, ai ngờ, lần thứ ba tỏ tình này cư nhiên chết non dưới
phương thức như vậy……
Một lát sau, Mạnh Tiêu Nhiên đã trở lại, thấy bộ dạng ngốc nghếch này
của hắn, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Làm sao vậy? Bị gọi hồn à?”
“Mạnh Tiêu Nhiên, cậu chỉ e là không có cơ hội cùng họ tôi……”
“Ý gì?”
“Bổn thiếu gia…… Vừa rồi…… Được người ta…… Phát…… Thẻ
người tốt……”
Mạnh Tiêu Nhiên trong khoảng thời gian ngắn cũng ngây ngẩn cả người,
sau một lúc lâu mới như bị sét đánh nói: “Quả thực là chứng kiến thời khắc
kỳ tích!”
-
Hai ngày sau, dưới sự kiên trì của Hạ Úc Huân, cô rốt cuộc có thể xuất
viện về công ty đi làm.
Vừa đến công ty chính là một trận đánh ác liệt.
Trong phòng họp.
Hạ Úc Huân mới vừa đẩy cửa ngồi xuống, phía dưới liền truyền đến
thanh âm mỉa mai của Hùng đổng.
“A! Đại tiểu thư nhà chúng ta rốt cuộc chịu tới công ty rồi! Ta còn tưởng
rằng cô trốn trong nhà không dám ra chứ!”