“Con…… Con nói cái gì? Cô ta không thích con? Cô ta dựa vào cái gì
không thích con!” Thẩm phu nhân chấn kinh hỏi.
“Mẹ thân yêu à, đây không phải trọng điểm?” Thẩm Diệu An đỡ trán.
Thẩm phu nhân khó thở: “Con cái thứ không tiền đồ, nhiều cô gái gia thế
tốt giáo dục tốt lại đơn thuần hiền lành chọn cho con, con không cần, cố
tình chọn một đứa giày rách lại con có con riêng cũng không thích con!”
Thẩm Diệu An híp mắt đồng tử chợt co rút lại, cực kỳ bất an mà nhìn Hạ
Úc Huân bên cạnh một cái, cả giận nói: “Mẹ! Mẹ thật quá đáng! Mẹ cũng
là phần tử trí thức được giáo dục cao cấp a, sao lại có thể dùng từ ngữ như
vậy để hình dung một cô gái chứ! Hơn nữa đây đã là thời đại nào, tư tưởng
mẹ sao còn phong kiến như vậy? Mẹ vẫn là người mẹ cao quý ưu nhã ôn
nhu khai sáng tư tưởng tiền vệ của con sao?”
Thẩm phu nhân bị con trai khen đến một trận chột dạ, nói: “Ta…… Ta
không phải bị con làm cho đau lòng buộc nóng nảy sao? Con nhìn xem mặt
con bị đánh đi! Rốt cuộc là kẻ súc sinh nào, cư nhiên lại tàn nhẫn rat ay với
con như vậy!”
“Mẹ à, ngài hôm nay chỉ nói đúng hai chữ sức sinh này rồi……” Thẩm
Diệu An nhanh chóng thừa dịp mẹ hơi bình tĩnh lại thuận tay đem bà đẩy
mạnh vào trong xe.
Hắn cũng không kịp nhiều lời với Hạ Úc Huân, chỉ có thể xin lỗi mà
nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng bảo tài xế lái xe đem phiền toái mang
đi.
Hai mẹ con đi rồi, đám người vây xem cũng dần dần tan.
Sống lưng căng chặt của Hạ Úc Huân cũng lơi lỏng xuống.