Hạ Úc Huân say khướt mà ợ hơi rượu lên, mặt đầy không vui mà nhìn
Nghiêm Tử Hoa phía dưới: “Ai! Không thú vị! Nghiêm mụ mụ anh quá
không thú vị, anh không bồi tôi uống!”
Nghiêm Tử Hoa: “……” Anh uống say ai đưa cô trở về……
“Không được, tôi phải gọi điện thoại kêu người qua đây bồi tôi uống
rượu! Di động đâu! Đem di động của tôi qua đây!” Hạ Úc Huân ồn ào.
“Ở trong túi áo khoác cô.” Nghiêm Tử Hoa bất đắc dĩ.
“A……” Hạ Úc Huân cúi đầu từ trước túi móc điện thoại ra, sau đó cũng
không thèm nhìn tới liền tùy tiện ở dạnh bạ lướt lướt chọn một cái tên:
“Alo! Bạn ơi bạn à! Bạn có từng nhớ tới tôi! Nếu bạn đang hưởng thụ hạnh
phúc, xin hãy quên tôi…… Bạn ra cùng tôi uống rượu a……”
“……”
“Alo alo? Sao lại không lên tiếng! Thôi, ta đổi số khác!”
Hạ Úc Huân lẩm bẩm cắt đứt, lại lần nữa lướt ra một dãy số thuận mắt.
“Úc huân?” Di động bên kia truyền đến một thanh âm dịu dàng.
Thanh âm này nghe khiên chua xót trong lòng cô như bị câu ra, ngay lập
tức liền bắt đầu vừa uống rượu vừa khóc: “Ai, chị Mộng Oanh…… Ra
cùng em uống rượu a…… Em thật sự khó chịu…… Lòng em khổ……”
“Đã trễ thế này, em còn uống rượu? Em không phải nói hôm nay em tăng
ca sao?”
A, cô hình như ngoài Tiểu Bạch còn có với chị Mộng Oanh cũng chưa
nói thật……