Mười hai người đàn ông trước mắt, mỗi người đều là thượng thừa, dáng
người rất tốt, ăn mặc thống nhất âu phục quần tây, bên trong là áo sơmi
trắng, trên mặt mỉm cười khéo léo, vừa vào cửa liền đồng thanh nói một
tiếng “Chủ nhân, buổi tối vui vẻ”, ân cần lại không tuỳ tiện, nhìn qua là
được huấn luyện.
Âu Minh Hiên hoàn toàn sợ ngây người.
Chủ tớ nhà này thật sự là…… Quá ngạc nhiên!
“Tiểu thư, những người này có thể chứ?” Nghiêm Tử Hoa hỏi.
Hạ Úc Huân mê mê hoặc hoặc mà ngẩng đầu, nhìn lướt qua, thần sắc
không vui: “Sao lại mặc nhiều như vậy?”
Âu Minh Hiên: “……”
Việc này phát triển giống như chó hoang thoát cương, anh hiện tại rốt
cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Vốn đang cho rằng Nghiêm Tử Hoa và mình cùng một quốc gia, hiện tại
xem ra anh quả thực là nối giáo cho giặc hoàn toàn không đáng tin cậy a!
“Các người biết múa thoát y chứ?” Hạ Úc Huân dùng chai rượu chỉ vào
một loạt mười hai người đàn ông hỏi.
“Biết, chủ nhân.”
“Vậy nhảy…… Nhảy một cái cho tôi xem……” Hạ Úc Huân cởi giày,
ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha, một tay chống đầu.
“Được.” Một người trong số đó đi qua chọn một bài hát.
Lập tức âm nhạc có tiết tấu mạnh mẽ vang lên, mười hai người đàn ông
cũng bắt đầu nhảy lên sân khấu, bắt đầu từ cà vạt, từng cái cởi……