Âu Minh Hiên nhếch khóe miệng, còn trẫm à! Có trầm nào không hình
tượng như cô sao?
Còn nữa này Lãnh Tư Thần, sát khí đằng đằng vừa rồi đâu, đi nơi nào
rồi? Có cần phải biến sắc nhanh như thế không!
Nhìn một màn này, Nghiêm Tử Hoa đột nhiên dừng không giằng co với
Uất Trì Phi và Lương Khiêm nữa, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích mà
ngây người.
TRạng thái giữa hai người này……
Tuy rằng nhìn thì như nước với lửa, hoả tinh đâm địa cầu, nhưng vì cái
gì khiến anh cảm thấy thân mật như thế……
Đúng vậy, thân mật, một loại thân mật phải năm tháng lâu dài tích lũy
mới có thể đủ, người khác đều chen vào không lọt.
Cuối cùng, Lãnh Tư Thần chỉ có thể từ trên bàn trà cầm một hộp tôm
hùm cay còn chưa ăn xong đưa cho cô ôm để dời lực chú ý, sau đó bế
ngang lên đi ra ngoài……
-
Vân gian thủy trang.
Hạ Úc Huân ăn tôm hùm cay nướng, ăn xong tôm, còn tay bóng nhẫy
đều hướng lên người Lãnh Tư Thần kêu hô, một thân quần áo đắt tiền kia
của Lãnh Tư Thần đều là mỡ, hoàn toàn bị hủy.
Cô ăn uống no đủ rồi điên đủ rồi, lúc này lửa giận trong lòng Lãnh Tư
Thần lại bốc cháy lên, ôm cô lập tức đi vào phòng tắm, một tay đem cô
nhét vào bồn tắm, sau đó mở vòi sen ra.