Hạ Úc Huân quả nhiên bị chọc giận, nói: “Việc này không cần anh nhọc
lòng! Anh kêu Nam Cung Lâm lại đây, tôi đã theo yêu cầu của anh ta mặc
xong quần áo rồi, tôi không muốn ở lại nơi này chuốc thêm phiền toái.”
“Hạ Úc Huân, cô liền như vậy nóng vội cùng tôi……”
“Người Nam Cung Lâm tôi che chở, ai dám tìm cô gây phiền toái!” Nam
Cung Lâm vẻ mặt kiêu ngạo mà đi đến, mới vừa nhìn thấy Hạ Úc Huân liền
ngây ngẩn cả người, nói: “Biến mục nát thành thần kỳ a! Ánh mắt của tôi
thật tốt!”
Hạ Úc Huân liếc mắt nhìn Nam Cung Lâm một cái, nói: “Ông mới là
mục nát!”
“Tiểu huân, cô ít nhất phải chờ tôi cắt bánh kem, thổi nến, mới cho phép
đi!” Nam Cung Lâm lại bắt đầu lộ ra vẻ đáng thương tội nghiệp.
“Làm ơn, ông người lớn như vậy, nhỏ không ngây thơ! Còn không phải
là sinh nhật thôi sao? Cần phải phiền toái như vậy sao?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng xem như ông ta đã cứu mình một mạng vẫn
là miễn cưỡng đáp ứng anh rồi.
Trong chốc lát vô sỉ mà ăn đậu hủ của cô, trong chốc lát lại khóc như mít
ướt, lại trong chốc lát vẻ mặt sám hối mà xin lỗi……
Quả nhiên người biến thái lợi hại, nhân cách cũng biến thái.
Kinh hách cả đêm, Hạ Úc Huân đã sớm đói bụng, vụt ra liền bắt đầu tìm
đồ ăn.
Trong mắt Nam Cung Lâm đầy sủng nịch mà theo ở phía sau.
Lãnh Tư Thần thấy vẻ mặt si mê của anh, không thể nhịn được nữa mà
trừng anh một cái, nói: “Anh có thể hay không bớt phóng túng một chút?”