“Khoan đã! Tôi…… Mặt tôi bây giờ đều thành như vậy, anh xác định
anh nuốt trôi sao?” Hạ Úc Huân sờ sờ gương mặt lại sờ sờ cái trán, mang
theo một tia mong đợi, thật cẩn thận mà thử thăm dò.
Lãnh Tư Thần làm như có thật mà đánh giá cô một cái, sau đó mở miệng
nói: “Miễn cưỡng hạ khẩu, nếu em cảm thấy có lỗi với anh, lại muốn nhiều
hơn vài lần, anh cũng không ý kiến.”
“……” Làm ơn anh già cũng không cần miễn cưỡng bản thân không phải
sao?
Cũng may những lời này chỉ là nghĩ trong lòng, không có nói ra, bằng
không chữ “Già” để tên này nghe được, đêm nay cô có thể sẽ mất
mạng……
Lửa trong con ngươi Lãnh Tư Thần nhảy lên: “Phu nhân, còn có lời gì
không, xin một lần nói xong.” Người đàn ông nào chịu được liên tục kêu
ngừng như vậy!
Hạ Úc Huân nuốt nước bọt: “Không có không có……”
……
Sáng sớm hôm sau.
Lãnh Tư Thần dựa vào đầu giường, lẳng lặng mà nhìn cô gái ngủ yên
bên cạnh.
Cũng chỉ có lúc ngủ, cô mới có thể ngoan như vậy ở bên cạnh mình.
Ngày đó buổi tối, một câu tàn nhẫn “Không yêu” của cô, thực sự hoàn
toàn đem anh nhốt vào vực sâu tăm tối.
Cô âm ĩ la hét muốn cùng anh ly hôn, cô tránh anh như rắn rết, anh đều
chưa từng kinh hoàng và tuyệt vọng như vậy.