Cách đó không xa rừng cây phát ra một trận tiếng động kịch liệt, gió
càng thêm rét lạnh bỗng nhiên kéo tới, Hạ Úc Huân lại nổi điên đột nhiên
đem áo khoác kia hung hăng mà ném trên đường quốc lộ.
Sau đó, cứ như vậy cuộn tròn thành một đoàn, đầu chôn vào giữa gối,
lẳng lặng mà ngồi.
Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc thất tha thất thểu mà đứng lên, lúc
đứng lên hai chân đã hoàn toàn tê buốt.
Giơ lên một chân, cởi chiếc giày cao gót thủy tinh xinh đẹp kia ra, sau đó
là một tay khác, tiện tay ném ra cùng chiếc áo khoác kia.
“Lãnh Tư Thần —— anh còn quần áo của bà cô đâu——”
Hạ Úc Huân dường như phát tiết đối với hướng Lãnh Tư Thần rời đi gào
rống một tiếng, sau đó sức cùng lực kiệt mà cong lưng……
Lúc xuống xe quần áo thể thao của mình tất cả đều chưa kịp lấy ra.
A, kỹ thuật? Anh muốn kỹ thuật có phải hay không……
A Thần, anh có còn nhớ anh đã nói, vợ mình phải do chính mfinh dạy
dỗ, chỉ có công cụ dùng để phát tiết làm ấm giường mới yêu cầu cái gọi là
kỹ thuật……
Thì ra…… Anh chính là như vậy định vị tôi sao?
Thì ra, tôi hạ quyết tâm muốn cho anh…… Thứ tôi trân quý nhất, anh
chính là đối đãi như vậy……
Nhưng, từ đầu tới cuối tôi ở trong mắt anh e chỉ là một cô gái lì lợm la
liếm chủ động đưa tới cửa……