Cũng may trong nhà không có ai.
Ba, con tuyệt đối không gây chuyện cho người, con đây là đang trừng ác
dương thiện, thu nhận thiếu niên vô tội bị thương a.
Hạ Úc Huân đem cậu thu xếp đưa đến phòng khách, sau đó vội vội vàng
vàng nấu một chén canh giải rượu cho cậu uống.
“Cởi quần áo ra.” Hạ Úc Huân nhìn nửa ngày thật sự là nhìn không
được.
“Không cần!” Thiếu niên cảnh giác mà liếc mắt xem xét nhìn cô một cái.
“Cậu rốt cuộc cởi hay không?” Hạ Úc Huân đôi tay chống nạnh, sắc mặt
đã thực không kiên nhẫn. Quần áo trên người cậu dính đầy máu, làm cho
nơi này giống như hiện trường vụ án, nhìn liền ngủ không yên.
“Không cởi, em buồn ngủ quá……” Thiếu niên vẻ mặt bướng bỉnh, cư
nhiên liền muốn toàn thân đầy máu và bụi chui vào trong chăn.
“Lại không cởi thì chị đây đích thân ra tay!” Hạ Úc Huân làm bộ chuẩn
bị bay sang.
Lăn lộn hơn mười phút, cuối cùng đem quần áo tên kia lột ra.
Hạ Úc Huân mệt đến thở hồng hộc, tức giận mà nhìn cậu, nói: “Ngồi đó
đừng nhúc nhích, tôi xử lý miệng vết thương cho cậu, có thể hơi đau, cậu
nhịn một chút.”
“A……” Thiếu niên chớp đôi mắt to như mắt nai Bambi nhìn cô.
Hạ Úc Huân trước dùng miếng bông thấm chút cồn rửa sạch miệng vết
thương khử trùng cho cậu, sau đó dùng nhíp ừng chút một đem mảnh đá
nhỏ từ miệng vết thương gắp ra……