giường bổn thiếu gia nhiều đếm không xuể, bổn thiếu gia còn cần ăn đậu hủ
của cô sao?”
Hạ Úc Huân tức giận đến bùng phát, quát lên: “Giường của cậu? Làm
cho rõ ràng! Cậu hiện tại đang nằm trên giường này là của nhà tôi, quần áo
cậu mặc cũng là của nhà tôi, băng vải cậu băng cũng là của nhà tôi!”
“Là cô nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đem tôi kéo về đây!” Nam Cung
mặc ương ngạnh phản bác nói.
“Tôi tôi tôi…… Tôi lôi kéo cậu? Tối hôm qua là ai đáng thương một
ngụm cầu xin tôi đừng bỏ rơi cậu, là ai một ngụm thiên sứ tỷ tỷ nói sợ ngủ
một mình muốn tôi ngủ cùng!”
Nam Cung mặc tức giận đến đỏ bừng mặt, nói: “Cô người điên này! Cô
đừng hủy hoại danh dự của bổn thiếu gia! Tôi sẽ kêu cô là chị sao? Còn
thiên sứ tỷ tỷ? Cô nằm mơ còn chưa tỉnh sao!”
Nói nửa câu đồng thời còn vẻ mặt khinh thường đem Hạ Úc Huân từ đầu
tới đuôi nhìn lướt qua.
“Cậu……” Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, cố nén kích động mới sáng sớm
muốn nói tục lại: “Cút cút cút! Lão nương không muốn nhìn thấy cậu! Ai
bảo tôi lỗ tai mềm, xứng đáng xui xẻo! Nếu không phải thấy cậu đáng
thương, cậu cho rằng tôi sẽ quản sống chết của cậu sao! Đừng nói thiên sứ
tỷ tỷ, ngay cả lần sau cậu gọi tôi thần tiên tỷ tỷ tôi cũng sẽ không cứu cậu!”
Hạ Úc Huân vốn dĩ tối hôm qua không ngủ ngon, lại tức giận nghiêm
trọng rời giường, giờ phút này càng phiền không chịu được, chỉ muốn
nhanh chóng tiễn cái tên ôn thần này đi.
Nhưng, hiện tại…… Vẻ mặt cậu ta như vậy là thế nào? Lại ra vẻ đáng
thương? Cậu cho rằng bà cô mỗi lần đều sẽ chịu đựng bộ dạng này của cậu
sao!