Đôi mắt Hạ Úc Huân nghẹn họng nhìn trân trối, Nam Cung mặc hào
phóng mà trực tiếp trước mặt cô đem chiếc áo T-shirt cởi ra, sau đó nhặt bộ
quần áo dơ bẩn nhìn không ra màu sắc trên sàn nhà kia lên mặc vào.
“Này! Cậu mặc như vậy sẽ cảm lạnh!” Hạ Úc Huân nhịn không được
nhíu mi nhắc nhở một câu.
“Không cần cô quản.”
Tức chết rồi, nhóc con kỳ quặc này.
Hạ Úc Huân chạy tới, không nói hai lời lại đem quần áo cậu lột ra.
“Này! Cô cái cô gái này……” Nam Cung mặc còn muốn phản kháng, Hạ
Úc Huân trực tiếp một tay tóm lấy tay cậu khiến cậu không có biện pháp
lộn xộn.
Nam Cung mặc tức giận đến hai má đỏ bừng, bị kích động vì để Hạ Úc
Huân chà đạp.
“Cậu đầu không thể cúi thấp xuống một chút à, phối hợp một chút?” Hạ
Úc Huân nhón chân, đè đầu cậu xuống thật vất vả mới đem quần áo tròng
vào được.
“Cô rốt cuộc có phải con gái hay không?” Cô gái này cư nhiên mặt
không đổi sắc mà cởi quần áo đàn ông!
Hạ Úc Huân dường như suy đoán được tâm tư của cậu, bĩu môi nói, “Có
liên quan gì đâu, cậu lại không phải đàn ông.”
Nam Cung mặc ngoài ý muốn nổi trận lôi đình, quát: “Ai nói tôi không
phải đàn ông!”
“Cậu phải sao?”