Hạ Úc Huân vội vàng quay trở lại, chỉ thấy hơn nửa chén cháo còn đều
đổ vào cổ tay Lãnh Tư Thần, còn lại tất cả đều hắt trên mặt đất.
Hạ Úc Huân cái gì cũng chưa nói, chỉ không một lời mà giúp anh lau
sạch tất cả, từ tủ lạnh lấy ra một khối đá chườm vào nơi anh bị phỏng để hạ
nhiệt độ.
“Không sao, tôi lại đi lấy cho anh chén khác.”
Hạ Úc Huân sợ nhất phiền toái giờ phút này một chút dáng vẻ không
kiên nhẫn đều không có; Hạ Úc Huân đối với chuyện bên ngoài phản ứng
luôn là chậm nửa nhịp lúc này lại trước tiên phát hiện sự khác thường của
anh, Hạ Úc Huân qua loa tùy tiện đối đãi anh luôn là trước sau như một lại
cẩn thận tỉ mỉ.
“Vì cái gì?” Lãnh Tư Thần ngưng mắt nhìn cô gái đem cháo thổi nguội
đưa tới miệng anh.
Hạ Úc Huân, có đôi khi thật muốn biết giới hạn chịu đựng của cô với tôi
là tới đâu.
“Bởi vì…… Bởi vì không ăn cơm ngay cả sức lực để mắng tôi anh cũng
không có.” Hạ Úc Huân ngây ngốc mà đáp.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà xoa xoa tóc, lại khó được phối hợp mà há
miệng.
Sau khi ăn xong, Lãnh Tư Thần lại không lập tức đuổi người mà nói:
“Giúp tôi lấy văn kiện trên bàn đến đây.”
Hạ Úc Huân lề mề không muốn đi.
“Tôi tự đi.”
Hạ Úc Huân cọ một tiếng bay nhanh qua lấy văn kiện đem đến.