Hạ Úc Huân bị anh nhìn đến trong lòng phát run, đầu tiên là nhìn ngoài
cửa sổ, tiếp theo nhìn trần nhà, cuối cùng nhìn sàn nhà, chỉ nhìn muốn nhìn
sao cho ra khe hở chui vào mới thôi.
“Nhà cô không có bác sĩ, vậy có cái gì?” Âu Minh Hiên sâu kín hỏi, ngữ
tốc cực kỳ thong thả làm khổ người thật sự là khảo nghiệm năng lực thừa
nhận của cô.
Giờ phút này Hạ Úc Huân đã bị dồn đến góc sô pha, Âu Minh Hiên lại
cứ như vậy đến gần cô hơn, làm hại cô thiếu chút nữa ngã xuống.
“Có…… Có nồi chén gáo muỗng củi gạo mắm muối tương dấm
trà……” Hạ Úc Huân lung tung rối loạn nói cho có lệ.
Không thể không nói, Hạ Úc Huân vẫn là quá non, hơi nói dối chút, liếc
mắt một cái là có thể bị người nhìn thấu, huống chi người này lại là cáo già
ngàn năm.
Âu Minh Hiên hai tròng mắt híp lại, tản ra một tia tinh quang, “Hạ Úc
Huân, nhà cô giấu đàn ông?” Tuy rằng là câu nghi vấn, lại với ngữ khí hoàn
toàn khẳng định.
Hạ Úc Huân lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh sợ, bởi vì Âu Minh Hiên
cư nhiên nhất ngữ thành sấm! Thật không hổ là cáo già a!
Nhìn vẻ mặt cô đã gần như cam chịu, Âu Minh Hiên quả thực muốn bóp
chết cô, nhưng, giờ phút này ngữ khí lại là ôn nhu đến quỷ dị, “Ha ha, xem
ra tôi đoán trúng. Hạ Úc Huân, cô có tiền đồ a, còn học được kim ốc tàng
kiều! Vừa rồi còn nói cô đối với Lãnh Tư Thần chấp mê bất ngộ, không thể
tin được lại là tôi đã đoán sai, cô thật đủ tiêu sái, đủ phong lưu, đủ……”
“Đủ rồi! Đủ rồi! Học trưởng, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!
Tuyệt đối tuyệt đối không phải như anh nghĩ!” Hạ Úc Huân chịu không nổi
cắt ngang lời anh.