Hạ Úc Huân hoàn toàn không thể lý giải kêu rên, “Anh làm gì thế nào
cũng phải đến nhà tôi vậy?”
“Bởi vì tôi thích.” Âu Minh Hiên nói với vẻ mặt đáng đánh đòn.
Vốn đang có phần hòa hoãn, hiện tại biết nhà cô còn có quả bom hẹn giờ
kia, nói như thế nào cũng phải đến.
“Thật sắp bị anh làm cho tức chết rồi! Tùy hứng hệt như cậu nhóc kia!”
Hạ Úc Huân oán giận.
Âu Minh Hiên vẻ mặt kiêu ngạo, “Hạ Úc Huân, hiện tại chính là cô cầu
xin tôi, chú ý thái độ.”
Hạ Úc Huân ngẩn người, tiếp theo có chút không thể tin được mà nói, “Ý
của anh là…… Chuyện hợp đồng này còn có đường sống sao?”
Âu Minh Hiên nghiêng mặt liếc mắt nhìn cô một cái, “Xem biểu hiện
của cô.”
“Anh rốt cuộc có điều kiện gì, thẳng thắn nói ra được chưa!” Hạ Úc
Huân không kiên nhẫn nói.
Cô gái nhỏ này, cư nhiên còn ghét bỏ anh không thẳng thắn.
“Trong ba tháng nói gì nghe nấy, tôi liền thả cho anh ta một con ngựa.”
Âu Minh Hiên thần sắc khó lường chờ đợi phản ứng của cô.
“Nói, gì, nghe, nấy……” Hạ Úc Huân cảnh giác mà châm chước bốn
chữ này.
Âu Minh Hiên liếc mắt nhìn cô một cái, “Sẽ không để cô đại lý đầy hứa
hẹn, cũng sẽ không bụng đói ăn quàng ăn cô.”
Cắt, lúc trước cũng không biết là ai đưa ra cái loại điều kiện này.