Âu Minh Hiên mơ mơ màng màng mà mở to mắt, trong khoảng thời gian
ngắn còn lờ mờ không biết đang ở nơi nào, lúc nhìn thấy Hạ Úc Huân vẻ
mặt có phần sững sốt.
Hạ Úc Huân sờ sờ trán anh, nói: “Dường nhữ đỡ hơn chút, buổi tối lại
đắp chăn ngủ một giấc thật ngon, hiện tại nên ăn cơm trước đã!”
“Không ăn uống, muốn ngủ……” Âu Minh Hiên nói liền lại muốn ngủ.
“Vốn đã bệnh, không ăn cơm sao được, ít nhiều cũng ăn một chút!”
Hạ Úc Huân đang khuyên, Nam Cung Mặc một cái bước xa xông tới,
trực tiếp nắm cổ áo Âu Minh Hiên, hung tợn mà đem anh kéo dài tới trước
bàn ăn.
Hạ Úc Huân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nam Cung Mặc, “Mặc, cậu
nhẹ nhàng một chút!”
“Hừ! Em không nhận được sự áp chế của anh ta, vì cái gì phải nhẹ nhàng
với anh ta?” Nam Cung Mặc oán hận mà cắn một miếng sườn.
Âu Minh Hiên thần sắc uể oải, cũng không vội ăn cơm, một tay chống
cằm, lăng lăng mà nhìn Nam Cung Mặc, tiếp tục khoan thai mà nói, “Cậu
xác định cậu không chịu sự áp chế của tôi?”
Đôi đũa Nam Cung Mặc đang gắp sườn dừng lại, một lát sau, tự động
chuyển qua món cá chua ngọt bên cạnh, chọn một khối thịt cá đưa tới chén
Âu Minh Hiên, nói: “Chú, ăn cá đi! Tôi cố ý làm cho chú! Đây chính là lần
đầu tiên tôi xuống bếp nấu cho người khác!”
Đối với năng lực thay đổi co được dãn được trong chớp mắt của Nam
Cung Mặc, Hạ Úc Huân quả thực xem thế là đủ rồi.