Quả nhiên……
“Úc huân, tôi có thể giúp em quên đi, đêm nay liền giúp em quên đi, tin
tưởng tôi……” Âu Minh Hiên ngồi xổm trước người cô, nghiêm túc mà
nhìn cô.
Chỉ là, Hạ Úc Huân hoàn toàn không để ý đến sự thâm tình chân thành
của anh, nổi điên đột nhiên đứng dậy, nắm lên một con cua to, hùng hổ nói,
“Dưới loại tình huống này tôi càng không thể đợi, tiên hạ thủ vi cường, hậu
hạ thủ tao ương, gan lớn chết no, nhát gan chết đói, tôi phải mạnh mẽ
nhúng tay vào, giai đoạn nảy sinh liền đem cuộc hôn nhân bóp chết trong
nôi, đánh đến khi bọn họ từ đây trời nam đất bắc, kiếp này vô vọng!”
Âu Minh Hiên thán phục nhìn cô nói đến điên cuồng: “Thật đủ điên
cuồng…… Càng điên cuồng, tôi cư nhiên cảm thấy cô nói rất có đạo
lý……”
Nhưng không phải là tiên hạ thủ vi cường sao!
Bảo bối, thật là muốn cảm ơn cô nhắc nhở!
-
Một giờ sau.
Hạ Úc Huân hoàn toàn uống say, thất tha thất thểu mà bị Âu Minh Hiên
đỡ, “Học trưởng…… Anh muốn mang tôi đi đâu a? Học trưởng anh hát
ngôi sao nhỏ cho tôi nghe đi! Tôi muốn nghe ngôi sao nhỏ! Hát nhanh lên,
không hát tôi liền không đi đâu cả……”
“Cô cho tôi sống yên ổn chút đi!”
Cuối cùng đem được cô đến căn phòng dự tính, Âu Minh Hiên đã mệt
đến sắp sửa rụng rời.