-
Chạng vạng, sơn trang Mộ Yên.
Lãnh Tư Thần mới vừa chạy tới, Nam Cung Lâm liền nhiệt tình đi lên
đón, vui sướng nói: “Như thế nào? Rốt cuộc cũng cùng người trong nhà trở
mặt rồi sao? Ha ha ha…… Thật đáng mừng! Thật đáng mừng a! Buổi tối đi
uống rượu chúc mừng một chút được chứ?”
Lãnh Tư Thần trừng ông một cái, nói: “Đây xem như là vui sướng khi
người khác gặp họa sao?”
Đối với tin tức “Nhanh cực kỳ chuẩn” của Nam Cung Lâm anh đã sớm
tập mãi thành thói quen.
Nam Cung Lâm “Ai” một tiếng, “Như thế nào có thể nói là vui sướng
khi người gặp họa a, tôi chỉ là thành tâm chúc mừng! Ha ha, thế nào? Sắp
tới có tính toán gì không? Tới chỗ này của tôi đi?”
“Nhanh như vậy liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?” Lãnh Tư Thần
cau mày.
“Đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường!” Nam Cung Lâm cười đến một bộ
cáo già xảo quyệt.
“Vậy chỉ sợ là phải để ông thất vọng rồi, tôi chỉ là mâu thuẫn gia đình
bình thường mà thôi.” Lãnh Tư Thần vừa mở ra bao nilon nguyên liệu nấu
lẩu, vừa tùy ý mà đáp.
Nam Cung Lâm vẻ mặt đáng tiếc, nói: “Chỉ e là có mình cậu nghĩ như
vậy a! Bất quá, cậu bỏ đi một thời gian cũng tốt, con người a, đều là như
thế này, không mất đi, vĩnh viễn đều sẽ không hiểu được sự quý trọng.”