Đương nhiên, cô không phải nói với người đó, mà là hướng chiếc gối
thêu hoa trong lòng nói.
Lãnh Tư Thần đỏ ngầu hai mắt giận trừng mắt nhìn cái gối đáng chết kia.
Anh cư nhiên tới nối phải ghen ghét với một cái gối đầu, mà gối đầu kia
vẫn là thế thân của anh.
“Tư thần, cậu xác định muốn ngủ ở đây?” Nam Cung Lâm có chút đau
đầu hỏi.
“Có vấn đề?” Lãnh Tư Thần ngồi ở mép giường, cau mày nhìn ông.
“Không phải tôi có vấn đề, mà là cậu có vấn đề. Cậu nếu buổi tối thú
tính quá độ ăn úc huân làm sao bây giờ?” Nam Cung Lâm có chút không
yên tâm mà trầm ngâm nói.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, “Ông hình như lo lắng sai người.”
“Ách, khụ khụ…… Cho dù là úc huân bổ nhào vào cậu, cậu cũng nhất
định phải cầm giữ biết không?” Nam Cung Lâm dặn dò mấy trăm lần mới
rời đi.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Úc Huân ôm gối đầu nhanh chóng
trốn vào trong ngăn tủ ngủ.
Nha đầu này tuyệt đối là một thể mâu thuẫn tổng hợp, rõ ràng có chứng
sợ hãi không gian giam cầm, rồi lại trốn trong không gian nhỏ hẹp tìm kiếm
an ủi.
Rốt cuộc chịu ăn cơm, tiếp theo phải suy xét chính là như thế nào để cô
đi ra khỏi tủ quần áo.
Buổi tối anh ngủ thật sự không an ổn, anh thoáng đi lại một chút, cô đều
có thể phát hiện.