Cô mở to mắt, chớp chớp, đầu tiên là mê mang, lại là rõ ràng, tiếp theo
bỗng nhiên ngồi dậy, lập tức kinh hoảng mà kêu lên, “A Thần! A Thần đâu
A Thần đâu A Thần đâu……”
Sau đó không nói hai lời vùi đầu chui vào trong chăn một trận lục lọi,
thậm chí ngay cả thân thể Lãnh Tư Thần cũng tìm kiếm một phen.
“A Thần đâu? A Thần không thấy, A Thần không thấy……” Cô gấp đến
độ cái trán toát mồ hôi, giống như mất hồn.
Lãnh Tư Thần bên cạnh quần áo bị cô kéo hỗn loạn, vừa nỗ lực nói với
cô: “Tiểu Huân, nhìn anh, anh ở chỗ này, em rốt cuộc đang tìm cái gì?”
“A Thần không thấy, không thấy, không cần em……” Hạ Úc Huân đã
gấp đến độ khóc ra.
Cô căn bản không để ý tới Lãnh Tư Thần, cứ như vậy để chân trần bắt
đầu lục lọi khắp nhà.
Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng đều gặp tai họa.
Cuối cùng, cô ngồi trên sàn nhà, oa một tiếng khóc lên, cúi đầu thương
tâm muốn chết mà khóc nức nở.
Khóc lóc khóc lóc, đầu tiên là nhìn thấy chân đàn ông, sau đó từ từ nhìn
thấy đưa đến trước mặt cô —— gối đầu.
“Cho em.” Thanh âm Lãnh Tư Thần lạnh băng tĩnh mịch.
Hạ Úc Huân không chút khách khí mà một tay đem gối đầu đoạt lại ôm
vào trong ngực, sợ hãi đưa hai mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Tư Thần, nghiêm túc
mà nói, “Anh là người tốt……”
Lãnh Tư Thần cười khổ, đây là những ngày qua, cô lần đầu tiên chân
chính ý nghĩa nói chuyện với mình.