không ý chí chiến đấu này của anh.
Vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ phản bác, nhưng, không nghĩ tới Âu Minh
Hiên chỉ cười khổ nói, “Đúng, nhận thua. Không phải bại bởi Lãnh Tư
Thần, mà là bại bởi cô ấy.”
“Vậy anh khi nào trở về?” Nam Cung Mặc không tin anh có thể buông
Hạ Úc Huân.
“Tôi sẽ mau chóng, bên Italy tôi có quen biết một chuyên gia tâm lý rất
nổi tiếng, có thể nhân cơ hội này đi mời cô ấy qua đây.
Vốn dĩ muốn trực tiếp mang úc huân đi Italy, nhưng cô ấy không muốn
theo tôi, tôi đành phải tự mình trở về một chuyến.
Vốn đang từ từ không chắc mà quyết định, bởi vì không yên tâm cô ấy.
Hiện tại xem ra, tôi là người thừa còn không bằng đi xa xa, đi làm một vài
chuyện có thể trợ giúp được chút.
Để cho cô cùng A Thần của cô hạnh phúc vui sướng ở bên nhau đi! Tôi
sẽ một mình trốn trong góc phòng một mình đau buồn, mang theo ký ức với
cô ấy từ từ già đi……”
Nhìn thấy Nam Cung Mặc ở một bên làm ra vẻ nôn mửa, Âu Minh Hiên
hung tợn mà trừng cậu một cái, nói: “Cậu tiểu tử không lương tâm, trong
lòng tôi hiện tại đã chịu tổn thương nặng, cậu có thể hay không có chút
đồng tình?”
Nam Cung Mặc trừng anh một cái, nói: “Dối trá quá dối trá! Tôi thấy
anh là một mình trốn ở góc phòng âm mưu, không cam lòng mang theo cô,
nghiêng trời lệch đất, ngóc đầu trở lại!”
Nếu anh dễ dàng từ bỏ như vậy, vậy anh liền không phải Âu Minh Hiên.