-
Tới buổi chiều.
Nam Cung Lâm đang uống trà chiều tò mò nhìn Lãnh Tư Thần, cùng với
cái giỏ trúc nhỏ hồng nhạt trong tay anh xách theo, hoàn toàn không phù
hợp với khí chất của anh.
“Tư Thần, cậu lại mang cái thứ gì tới? Lại đây lại đây, mau cho tôi
xem!” Nam Cung Lâm tò mò không nhịn được.
Lãnh Tư Thần ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Lâm, đem giỏ trúc nhỏ
che khuất thật cẩn thận mà nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
“Thứ gì? Thần bí như vậy?” Nam Cung Lâm càng thêm tò mò.
Lãnh Tư Thần nhấp một ngụm trà, nói: “Thứ đồ vật sẽ làm cho cô ấy thét
chói tai, làm cô ấy muốn chà đạp, làm cô ấy vô pháp chống cự.”
Nam Cung Lâm cau mày, nói:“Đó không phải cậu sao?”
“……” Lãnh Tư Thần mặt đen lại.
Nam Cung Lâm ha ha cười, đang muốn mở giỏ ra xem rốt cuộc là cái gì,
lập tức nghe được Lãnh Tư Thần khẩn trương mà dặn dò, “Cẩn thận một
chút, đừng dọa nó.”
Nam Cung Lâm sợ tới mức buông tay ra, nói: “Vẫn còn sống?”
Lãnh Tư Thần buông chén trà, xách giỏ lên, có chút khẩn trương mà nói,
“Tôi đi tìm cô ấy.”
“Tôi cũng đi.” Nam Cung Lâm tung ta tung tăng mà đi theo sau.
Trong phòng, Hạ Úc Huân vẫn ôm gối đầu kia rúc trong ngăn tủ ngủ gật.