“Chỉ như vậy? Không được, lặp lại!” Lãnh Tư Thần nhướng mày, thoáng
thỏa mãn một chút, nhưng vẫn chưa đủ.
Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ, đổi sang gương mặt bên kia hôn một cái.
“Lặp lại!” Cô luôn là không tìm đúng địa phương.
Hạ Úc Huân cảm giác bị lừa gạt, ủy khuất vô cùng, con ngươi sương mù
mênh mông lên án mà nhìn chằm chằm anh, sau đó tức giận muốn từ trên
người anh bò dậy tự mình đi tìm chó con.
Lãnh Tư Thần cánh tay đúng lúc vươn ra, dùng lực đem cô kéo xuống,
một tay giữ dâud cô, đem môi cô đưa đến miệng mình……
“Như vậy mới đúng, về sau phải nhớ kỹ biết không?”
Sau khi hôn sâu, anh ngồi dậy, đem còi huýt sáo trong túi lấy ra đưa đến
môi anh đào của Hạ Úc Huân bị anh hôn đến có chút sưng đỏ.
“Thổi một chút.”
“Hưu ——”
Hạ Úc Huân thật sự nghe lời, dùng sức thổi.
Lãnh Tư Thần chau mày, quá dùng sức rồi! Màng tai anh đều sắp sửa bị
phá hủy……
Nha đầu này thật là hơi thở tràn đầy, vừa rồi hôn cô lâu như vậy cư nhiên
còn có sức lực thổi lớn tiếng.
Quả nhiên, tiếng huýt vừa ra, một chú chó trắng từ nơi không xa chạy
như bay đến, một đầu tiến vào lòng hai người.