Lãnh Tư Thần nghe tiếng súng bên ngoài xe hết đợt này đến đợt khác, cả
kinh đến mứuc tim đều sắp sửa nhảy ra cổ họng.
Hạ Úc Huân rốt cuộc đuổi theo pudding, lòng tràn đầy vui mừng mà đem
nó ôm vào trong ngực, không chút nào biết chung quanh nguy hiểm.
“Cẩn thận ——” Lãnh Tư Thần đem Hạ Úc Huân bổ nhào về trước, một
viên đạn hiểm độc mà sượt qua vai anh.
Lúc này, trong xe đi ra một người đàn ông thân hình cao lớn cường
tráng, phía sau hắn có xe quang chói mắt, chiếu đến mức người ta hoàn
toàn nhìn không rõ diện mạo của hắn.
Người đàn ông thoáng đến gần vài bước, ánh mắt sắc bén mà nhìn hai
người, nói: “Lãnh Tư Thần, giao cô gái này ra, ngươi có thể đi rồi.”
Người đàn ông kia vừa nói một lời, Lãnh Tư Thần liền biết, những người
này là kẻ thù của Nam Cung Lâm.
Bởi vì hiện tại Hạ Úc Huân đang ở chỗ Nam Cung Lâm, rõ ràng là đã
chịu sự che chở của Nam Cung Lâm.
Nếu là người Lãnh gia, tuyệt đối sẽ kiêng kị thế lực của Nam Cung Lâm,
cho dù muốn động vào Hạ Úc Huân cũng sẽ không trắng trợn táo bạo mà
cùng Nam Cung Lâm đối nghịch như vậy.
Có thể làm được bước này chỉ có thể là người Nam Cung Lâm chọc phải,
bọn họ e là muốn bắt Hạ Úc Huân đi tiến hành giao dịch nào đó với Nam
Cung Lâm.
Ai đều biết Nam Cung Lâm có tiếng là lãnh huyết vô tình, ngay cả con
trai ruột bị thương đầu cũng chưa từng chớp mắt lấy một cái.