Lần này, nói vậy bọn họ là nghe được tin tức, nhận định Hạ Úc Huân là
điểm yếu của ông mới có thể theo dõi cô.
Nam Cung Lâm quá tự phụ, ông ta cho rằng chính mình có năng lực bảo
vệ tốt nhất khỏi bất cứ ai, cho nên ông ta mới không chút nào kiêng kị,
không e dè mà sủng nịch Hạ Úc Huân, nhưng, không thể tin được lúc này
đây lại tính sai.
Lại chống đỡ năm phút đồng hồ, sau năm phút đồng hồ người của ông ta
sẽ đuổi kịp tới.
Lãnh Tư Thần chuẩn bị nỗ lực kéo dài thời gian.
“Tiểu Huân đừng sợ, không có việc gì!” Lãnh Tư Thần vừa an ủi Hạ Úc
Huân đang rúc trong lòng mình, vừa bình tĩnh hỏi, “Các ngươi là ai phái
tới?”
Đây là lời thừa biết rõ đối phương không có khả năng trả lời, nhưng, hiện
tại anh cần chính là nói vô nghĩa.
Đối với Lãnh tư Thần rất ít khi nói lời vô nghĩa này, đây cũng coi như là
chuyện gian nan hạng nhất.
Nam nhân cầm đầu không kiên nhẫn nói, “Chuyện này ngươi không cần
phải xen vào, chỉ cần giao cô gái này ra là được.”
“Ngươi có biết ta là ai hay không?” Sau khi Lãnh Tư Thần nói xong câu
này càng có loại xúc động muốn đâm tường. Bởi vì vừa rồi người kia đã
gọi qua tên anh.
Nhưng, hiển nhiên đối phương cho rằng Lãnh Tư Thần là đang khiêu
khích, kiêu ngạo nói, “Ngươi cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia Lãnh thị,
nhân viên cao cấp nhất của tập đoàn Lãnh thị sao? Lãnh thị đã sớm thanh