“Không quan hệ, chỉ là một cái mắt kính mà thôi. Cô đừng khóc, thật sự
không quan hệ!” Thanh âm của người đàn ông vô cùng ôn nhu, cả người
khiến cho người ta cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân.
Thanh âm ấm áp như vậy ngược lại khơi dậy sự ủy khuất vốn có của Hạ
Úc Huân, cô ngồi xổm người liền lên tiếng khóc lớn lên.
Người đàn ông vẻ mặt không từ bỏ nhìn cô, nói: “Thật sự không có quan
hệ! Không cần cô đền!”
Hạ Úc Huân liều mạng lắc đầu, nói: “Không phải! Không phải vì anh!
Tôi chỉ là rất muốn khóc……”
Người đàn ông cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó thân sĩ mỉm
cười nói: “Nếu thật sự rất muốn khóc, bả vai tôi có thể tạm thời cho cô
mượn.”
Hạ Úc Huân kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông tình
cờ gặp được này.
Anh với khuôn mặt tuấn dật, tươi cười ôn hòa, tóc hơi ngả màu sợi đay,
sau giờ ngọ ánh mặt trời từ hành lang bên kia chiếu lại đây, dừng ở trên
người anh, thần thánh mà thuần tịnh.
Thật giống như hoàng tử trong thế giới cổ tích.
Vì cái gì cảm thấy khuôn mặt anh dường như đã gặp ở đâu đó rồi? Đặc
biệt là màu tóc quen thuộc này!
Hạ Úc Huân có chút quẫn bách ngừng nức nở, cười khổ nói:“Thật là mất
mặt…… Cám ơn anh, tôi đã không có việc gì!”
“Hiện tại khá hơn chút nào không?”