Sau đó, cô thanh thúy dễ nghe, giàu sức cuốn hút mà hô to một tiếng,
nói: “Nhìn kìa! Tiểu trư màu hồng phấn bay trên trời ——”
Quay đầu lại! Cả đám người kia đều quay đầu lại……
Lãnh Tư Thần quả thực trợn tròn mắt, như vậy cũng được?
Lãnh Tư Thần nhân cơ hội lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem
Hạ Úc Huân ôm lại vào xe, mà cô cư nhiên còn đang lưu luyến ngón tay để
giữa không trung, nói: “Tiểu trư! Màu hồng phấn! Muốn!”
Còn tưởng rằng cô tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi, xem ra vẫn là
thật ngốc.
Trên thực tế, giữa không trung thật sự có một chùm bong bóng tiểu trư
màu hồng phấn bay qua. Đó là tiết mục gaiỉ trí buổi tối ở quảng trường thời
đại.
Chờ những người đó phản ứng lại, đã sớm đã bị người của Lãnh Tư
Thần bao vây quanh.
“Lão đại, tôi đã tới chậm!” Lương Khiêm vừa lau mồ hôi, vừa đi xuống
xe đã ra sức nhận tội: “Chị dâu không có việc gì chứ?”
Đối với xưng hô này, Lãnh Tư Thần cũng không có gì không vui, đáp:
“Không có việc gì.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Tư Thần, Lương Khiêm liền biết, anh đánh
cuộc chính xác.
Đi theo lão đại nhiều năm như vậy, đã sớm biết cô gái bên cạnh anh về
sau tuyệt đối có tương lai. Quả nhiên, rất nhanh đã lên chức chị dâu, xem ra
về sau phải hảo hảo nịnh bợ một chút.