Tuy rằng tình thế đã được khống chế, nhưng Lãnh Tư Thần lại luôn là có
dự cảm không tốt.
“Tiểu trư, màu hồng phấn……” Cả người Hạ Úc Huân đều ghé vào cửa
kính xe nhìn ra bên ngoài.
“A! Chị dâu thích loại bong bóng này sao? Tôi đây liền cho người đi
mua!” Nói nịnh bợ liền nịnh bợ, Lương Khiêm một chút đều không chần
chờ mà tận dụng mọi thứ.
Lúc này tâm Lãnh Tư Thần thực loạn, một tay đem Hạ Úc Huân trên ghế
phó ôm vào trong lòng ngực mới cảm thấy an tâm chút.
Hạ Úc Huân tựa hồ cảm giác được anh bất an, thế nhưng chỉ chớp chớp
mắt không có lộn xộn, không có đẩy anh ra.
Giờ phút này, trong bóng tối, vẫn luôn ẩn nấp họng súng đang lặng lẽ
nhắm ngay đầu Hạ Úc Huân.
“Không được, góc độ này không được, sẽ bị thương đến tư thần, chúng
ta vòng qua bên kia.”
“Bạch đại mỹ nữ, tin tưởng thương pháp của tôi đi.”
“Không được!”
“Đừng nhúc nhích, cô lại gây trở ngại cho tôi, tôi có thể không cam đoan
phát súng này là bắn tới ai a.”
“Ngươi……”
“Phanh ——” Bên trái Lãnh Tư Thần truyền đến một tiếng súng vang.
Thân thể anh bỗng nhiên run lên, viên đạn nóng rực cao tốc bắn vào
trong cơ thể anh.