Hạ Úc Huân nghe vậy cực kỳ mê muội, không phải bởi vì cái này sao?
Vậy thì bởi vì cái gì?
“Không sao, anh sẽ làm em hiểu rõ.” Lãnh Tư Thần thở dài một tiếng,
nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ tràn đầy khó hiểu của cô, an ủi mà hôn
trán cô.
Cô không nhận ra anh, không tin tưởng anh, không thuận theo anh,
những thứ này đều không sao cả, anh sẽ từng chút một sắp xếp nhắc lại tất
cả mọi việc cho cô nhớ.
Không yêu, liền một lần nữa làm cô yêu.
Yêu rồi, sau đó a?
Tương lai của anh vốn không có vị trí cho cô, cô lại giống như nữ tặc
khiêng đại đao hoành hành ngang ngược từ trên trời giáng xuống, kiêu
ngạo chắn ngang con đường anh đi mà hô lên: Lãnh Tư Thần, bà cô vừa ý
với anh! Ta cho anh hai lựa chọn, một, tôi cưới anh. Hai, anh gả cho tôi!
Lúc cô nhiệt tình, tình cảm mãnh liệt của cô, tình cảm yêu mến của cô,
lần lượt gặp sự đối xử lạnh nhạt cùng tàn nhẫn cự tuyệt của anh, khi đó, anh
cũng chưa từng nhìn qua bóng dáng cô đơn bi thương của cô.
Anh vẫn cho rằng Hạ Úc Huân là không thể chinh phục, là vĩnh viễn sức
sống bắn ra bốn phía, mà hiện giờ, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh đau
đến mức trái tim đều sắp vỡ vụn.
“Hạ Úc Huân! Ngoại trừ việc quấn lấy tôi, cô chẳng lẽ không có việc
làm gì khác sao?”
Bởi vì những lời này, cô thế nhưng đã từng đi học nấu nướng, học cắm
hoa, vẽ tranh…… Những thứ này đối với cô mà nói hoàn toàn là sự tra tấn.