giúp đỡ!”
“Đây là người bệnh anh nói?” Tần Mộng Oanh bất động thanh sắc mà
đánh giá Hạ Úc Huân, con ngươi có vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng ý vị
sâu xa.
“Là cô ấy.” Âu Minh Hiên phát hiện Hạ Úc Huân cư nhiên không giãy
giụa, vui sướng không thôi nói, “Mộng Oanh, cô thật đúng là người đến trừ
bệnh, cô ấy lập tức liền không náo loạn!”
Tần Mộng Oanh liếc nhìn Âu Minh Hiên một cái, nói:“Bớt khen tôi đi.
Không phải tôi, cô ấy là đối với cục cưng cảm thấy hứng thú.”
Âu Minh Hiên bị cô nói như vậy cũng phản ứng lại, con mắt Hạ Úc
Huân chớp cũng không chớp mà nhìn bảo bối trong lòng cô. Một lớn một
nhỏ hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rất là đáng yêu.
Tần Mộng Oanh ôm bé con đến gần vài bước, tay nhỏ múp míp của bé tò
mò mà duỗi về phía trước, thiếu chút nữa là có thể chạm vào gương mặt Hạ
Úc Huân.
Hạ Úc Huân vui vẻ mà nở nụ cười, “Bé con……”
Nhìn thấy Hạ Úc Huân cuối cùng đã bình tĩnh lại, Âu Minh Hiên lúc này
mới nhẹ nhàng thở ra, “Mộng Oanh, phục cô thật, đây đều có thể được cô
dự đoán được, xem ra cô mang Lạc Lạc đến là quyết định sáng suốt.”
Tần Mộng Oanh không nói gì. Cô sao có thể dự đoán được, cô chỉ là vì
không muốn để con gái ở nhà một mình, lại không cách nào cự tuyệt được
thỉnh cầu của Âu Minh Hiên đích thân mời cô đến khám bệnh tại nhà, cho
nên mới đem con gái theo, con gái là thứ trân quý duy nhất của cô, cô một
bước cũng không rời bé.