“Đương nhiên.”
Hai người đạt được quan điểm chung.
Ánh mắt Tần Mộng Oanh nhu hòa mà nhìn Lạc Lạc cùng Âu Minh Hiên
chơi đùa.
-
Mấy ngày này, Hạ Úc Huân dường như đặc biệt dễ mệt, mỗi ngày đều
ngủ rất sớm, Lãnh Tư Thần chờ sau khi cô ngủ, lén lút xoay người xuống
giường, chuẩn bị đi tìm Tần Mộng Oanh.
Nha đầu này ngay cả ngư cũng nắm chặt góc áo anh không buông tay,
làm hại anh thật sự không có biện pháp, chỉ có thể cởi áo sơmi ra, thay đổi
áo khác mặc vào.
Nhìn cô đem áo sơmi trắng của mình coi như bảo bối ôm vào trong ngực,
thật là càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng mê người, càng nhìn càng
không rời được ánh mắt.
“A Thần…… Bé con…… Muốn……”
Tiểu Huân, chỉ cần là em muốn, anh đều sẽ cho em.
Chỉ là, đến lúc đó em cũng không nên đổi ý nha!
-
Phòng khách, Tần Mộng Oanh cùng Lãnh Tư Thần ngồi mặt đối mặt.
“Nghe Minh Hiên nói, gia tộc nhà cô ấy có bệnh sử, có thể nói một chút
tình hình mẹ cô ấy chứ?”