“Loảng xoảng loảng xoảng ——”
Sau một trận ồn ào tiếng vang, Hạ Úc Huân cả kinh rúc vào lòng Lãnh
Tư Thần.
Lãnh Tư Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Âu Minh Hiên đang đứng ở cạnh
cửa, dưới chân anh một mảnh hỗn độn.
Ánh mắt hai người đàn ông trái ngược nhau, giữa không trung phát ra tia
lửa kịch liệt.
Tần Mộng Oanh ngủ thật sự ít, cơ hồ vừa mới đi vào giấc ngủ liền bị
thanh âm này đánh thức, lúc ra tới liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức
liền biết đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Cô bắt đầu có chút đồng tình với Âu Minh Hiên, người đàn ông này ở
phương diện phụ nữ chưa từng nếm qua như vậy.
“Tiến hành liệu pháp của Mộng Oanh, lập tức!” Âu Minh Hiên mất
khống chế mà quát.
Lãnh Tư Thần nhăn mày lại, đáp: “Cậu không có tư cách ra lệnh cho
tôi.”
Âu Minh Hiên cười lạnh một tiếng, “Kỳ thật anh hận không thể để cô ấy
vĩnh viễn như vậy có phải hay không? Cô ấy như vậy có thể tùy ý anh sắp
đặt! Lãnh Tư Thần, thừa nhận đi! Anh chính là ích kỷ!”
Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt, lạnh lùng mà nhìn anh, nói: “Đừng đem tư
tưởng của cậu áp đặt trên người tôi.”
“Ha, anh dám nói không phải? Vốn dĩ úc huân đều đã từ bỏ anh, muốn
thử quên anh! Mà anh thì sao? Hiện tại mới hối hận, mới muốn nắm lấy
không buông! Anh có từng suy nghĩ cảm nhận của cô ấy hay không? Có