Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, Âu Minh Hiên một phen nắm cổ áo anh, nói:
“A, rốt cuộc vẫn là bại lộ bản tính! Anh chính là không muốn cô ấy tốt
hơn! Vậy anh sớm nói a! Rõ ràng đồng ý cả rồi, hiện tại lại đổi ý hả? Anh
chơi rất đẹp a?”
Tần Mộng Oanh một tay đem Âu Minh Hiên lôi kéo ra, đứng giữa ngăn
cách hai người, nói: “Âu Minh Hiên, anh hôm nay uống thuốc chưa vậy?
Bình tĩnh một chút được không hả?”
“Tần Mộng Oanh! Cô rốt cuộc đứng bên nào?” Âu Minh Hiên rống giận.
Tần Mộng Oanh: “Trung gian.”
Âu Minh Hiên đang muốn nổi giận, khuôn mặt nhỏ của bé con đáng
thương trong lòng Tần Mộng Oanh - Lạc Lạc nhăn lại, sợ hãi mà nhìn Âu
Minh Hiên phẫn nộ, nói: “Daddy, Lạc Lạc sợ…… Daddy, sợ……”
Tiểu Lạc Lạc vừa nói vừa dùng tay nhỏ tự mình vỗ vỗ ngực mình.
“Lạc Lạc không sợ, daddy…… Chú Âu không phải tức giận với con!”
Tần Mộng Oanh ôn nhu mà dỗ dành Lạc Lạc trong lòng.
Cô trong tối ngoài sáng đã dạy Lạc Lạc bao nhiêu lần, nhưng bé vẫn
không đổi được thói quen gọi Âu Minh Hiên là daddy, điểm này thật sự làm
cô bất đắc dĩ.
Lạc Lạc lần đầu tiên thấy Âu Minh Hiên là vào bữa tiệc sinh nhật mẹ Âu
Minh Hiên.
Lúc ấy cô được bạn bè gọi lên có việc, tạm thời đem Lạc Lạc đặt trên
ghế ngồi, để bé tự ăn bánh kem.
Chỉ có một lát mà thôi, nào biết cái muỗng của Lạc Lạc rớt trên mặt đất ,
nhưng thân mình bé nhỏ ngồi trên ghế với bé tương đối cao, căn bản với