Tần Mộng Oanh liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên một cái, “Đem lòng tiểu
nhân đo dạ quân tử.”
“Cô…… Tần Mộng Oanh! Có phải phụ nữ sinh con rồi đều độc miệng
như vậy hay không a? Cô trước kia chính là đáng yêu hơn nhiều!” Âu Minh
Hiên nhịn không được phỉ nhổ.
Tần Mộng Oanh sắc mặt ửng đỏ, không để ý nửa câu đầu của anh, mà để
ý nửa câu sau.
Cô trước kia, đáng yêu? Anh cảm thấy như vậy sao?
Nhưng, anh rõ ràng liền nói cô không có tình thú.
“A Thần……”
Hai người đang nói chuyện, Hạ Úc Huân trong lòng ôm thú nhồi bong
nhung, mơ mơ màng màng mà để chân trần đi ra.
Âu Minh Hiên cùng Tần Mộng Oanh thấy cô tỉnh, lập tức trở nên khẩn
trương.
Rõ ràng là đang giúp cô, nhưng vì cái gì luôn có loại ảo giác đang làm
chuyện xấu?Trong bóng tối, Lãnh Tư Thần nín thở chăm chú nhìn, vẫn
không nhúc nhích mà chú ý nhất cử nhất động của Hạ Úc Huân.
Bởi vì trước đó đã phát sinh tình huống như vậy, Hạ Úc Huân cho rằng
Lãnh Tư Thần là ở phòng khách, cho nên buổi sáng tỉnh lại phát hiện anh
không ở bên cạnh trước tiên cũng không quá hoảng loạn.
Quả nhiên, Hạ Úc Huân phát hiện anh không ở đó, đầu tiên là vòng
quanh phòng khách đi một vòng.
Bởi vì không tìm được người, thần sắc tiểu nha đầu bắt đầu có chút
không kiên nhẫn, bất mãn mà chu môi, đem gấu bông hùng ôm ở trước