Trở về nói cho anh biết, cô đã khỏe, cám ơn anh mấy ngày nay chiếu cố,
thực xin lỗi, cho anh thêm phiền toái.
Sau đó, anh liền sẽ trả lời, em biết thì tốt.
Cuối cùng, anh rời đi, mọi thứ lại khôi phục nguyên dạng.
Cứ như vậy đi!
Hạ Úc Huân sau khi hạ quyết tâm, lập tức đứng lên, bởi vì ngồi xổm lâu
lại đứng dậy quá mạnh, máu lên não không đủ, trước mắt một trận tối sầm.
Cô ngả nghiêng mà đứng lên, vừa định xoay người, đột nhiên bị người từ
phía sau ôm lấy, hơi thở quen thuộc kia che trời lấp đất mà đến, cô cả kinh
ngay cả hô hấp đều đình chỉ.
“Tiểu Huân, em là cố ý muốn hù chết anh sao?” Lãnh Tư Thần gắt gao
mà đem thân thể nhỏ xinh của cô kéo vào trong lòng ngực.
Mới không bao lâu mà thôi, anh liền tự mình cảm nhận được loại tuyệt
vọng hoảng hốt khi tìm không thấy cô, giờ khắc này, anh mới chân chính
hiểu ra, hành động trước đây của mình đối với cô là tàn nhẫn cỡ nào.
“A Thần……” Cô khó khăn mà mở miệng, muốn nói cho anh thật nhiều
những biến chuyển trong lòng.
“Lạnh hay không?” Lãnh Tư Thần đem thân thể cô chuyển qua, cởi áo
khoác đem bao bọc lấy cô.
“Em không tiện, đứng sẽ không thoải mái?” Anh nói xong lại săn sóc mà
bế ngang cô lên.
Hạ Úc Huân vẫn luôn không nhúc nhích mà mặc anh bài bố.