Lãnh Tư Thần cau mày, nói: “Như thế nào không nói lời nào? Nơi nào
không thoải mái sao?”
Hạ Úc Huân hốc mắt đỏ lên, gắt gao ôm lấy thân thể anh, ôm một lần
cuối cùng, thật là một lần tùy hứng cuối cùng.
A Thần, em muốn ở bên anh, rất muốn rất muốn, nhưng, tuyệt đối không
phải dùng phương thức này ràng buộc anh ở bên.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, nói:“Đừng lo lắng, anh không trách
em chạy loạn, em như thế nào cũng không sao, mặc kệ em chạy tới nơi nào,
anh đều sẽ tìm được.”
A Thần, xin anh đùng nói nữa, đừng đối với em tốt như vậy, cho dù em
hiểu rõ anh chỉ là dỗ dành em, chỉ là bởi vì áy náy, nhưng, em sợ là em sẽ
không cẩn thận thật sự……
Hơn nữa, anh biết rõ em tự chủ kém như vậy, cầu xin anh, đừng lại dụ
hoặc em!