Vì cái gì hiện tại anh lại một bộ bị khi dễ thật sự thảm, thương tâm đến
sắp đứt ruột đứt gan như vậy?
Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà xoa xoa sau lưng anh, nói: “Được, không
khóc không khóc! Ngoan a!”
Nửa câu đầu Âu Minh Hiên nghe được rất hưởng thụ.
“Chờ chị mua kẹo cho em ăn nha!”
Nửa câu sau anh rốt cuộc tiếp nhận sự thật Hạ Úc Huân đã một lần nữa
từ Lolita ngu ngốc biến thân thành tiểu ma nữ sét đánh.
Âu Minh Hiên đầu đáp trên vai cô, ghé vào bên tai cô, nói: “Huân……”
“Làm gì?” Hạ Úc Huân đột nhiên có loại dự cảm không tốt, bởi vì từ
xưng hô của Âu Minh Hiên với mình là có thể suy đoán ra anh sẽ nói ra cái
gì.
Lúc anh gọi cô úc huân, chính là lúc anh bình thường, lúc anh gọi cô bảo
bối, chính là lúc anh phát tình, lúc anh gọi cô Huân, vẫn là lúc anh bắt đầu
lừa tình.
Nói thật, cô tình nguyện anh sắc tình, cũng không muốn anh lừa tình.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!” Quả nhiên, Âu Minh Hiên mở miệng
lại là chiêu phóng đại.
Hạ Úc Huân làm như thật gật gật đầu, có lệ nói, “Anh hẳn là nên chịu
trách nhiệm, em một người rất tốt đều bị anh dọa cho choáng váng!”
Âu Minh Hiên theo cột liền bò lên trên, nói: “Cho nên, huân, gả cho anh
đi!”
Không khí yên tĩnh có suốt ba mươi giây.