Hình ảnh ngày đó trơ mắt nhìn bóng dáng anh tràn đầy máu tươi ngã
xuống trước mắt mình oanh một tiếng đâm vào đầu cô.
Anh thật sự để ý cô sao?
Thật sự có khả năng bị cô làm cho cảm động, bắt đầu có chút thích cô
sao?
Có khả năng sao?
Lần này rõ ràng tai họa lớn như vậy, chậm trễ thời gian của anh lâu như
vậy, anh chỉ có thể càng thấy cô phiền mà thôi, sao có thể ngược lại thích
cô a?
Đúng vậy, không có khả năng.
Như vậy, anh vì cái gì phải làm như vậy?
Chơi trò mập mờ? Một đống mỹ nữ anh không đi tìm, vì cái gì cố tình
muốn tìm cô?
Hạ Úc Huân ngơ ngẩn mà ngồi trên giường, tâm tình một mảnh hỗn
loạn.
Nhìn bước chân anh lảo đảo đi, muốn lưu lại, lại không chịu lên tiếng.
Đang rối rắm, Lãnh Tư Thần đột nhiên dừng lại bước chân, chậm rãi
xoay người, dùng vẻ mặt cực độ bị thương nhìn cô, nói:“Tiểu Huân, em
thật sự muốn đuổi anh đi?”
“Thật sự.” Hạ Úc Huân cố nén dao động trong lòng, không chút do dự
nói. Tuyệt đối khẩu thị tâm phi.
“Nhưng, bên ngoài trời đã tối rồi.” Ngữ khí Lãnh Tư Thần trở nên càng
thêm nhu nhược.