“Đừng kêu!” Hạ Úc Huân kinh hoảng thất thố mà cắt ngang anh.
Bởi vì thanh âm anh kêu làm cô liên tưởng đến hình ảnh tà ác nào đó.
Đáng chết đáng chết! Âu Minh Hiên đáng chết! Đều là anh làm hại. Cô
khẳng định là ảnh hưởng còn lưu lại những động tác trong film lần trước.
“Tôi…… Tôi đi đổi chậu nước!”
Ba mươi sáu kế chạy là thượng kế.
Hạ Úc Huân buông chai thuốc và bông băng liền muốn chạy, kết quả,
vừa muốn chuồn đi, Lãnh Tư Thần lại dịch đến mép giường, tay dài vươn
ra, đem cô trốn ở góc tường kéo qua, đầu nóng hừng hực chon vào cổ hơi
lạnh của cô, thở ra hơi thở như bắt lửa, nói: “Đừng đi……”
Hạ Úc Huân quýnh lên, như điện giật ném tay anh ra, ngay sau đó liền
nghe được thanh âm anh than đau.
Đáng chết, anh lại bắt đầu chảy máu……
Hạ Úc Huân tất cả bất đắc dĩ mà ngồi xổm lại, lắp bắp nói, “Anh đừng
lộn xộn, thuốc vẫn chưa bôi xong, anh anh anh…… Làm nó ngoan một
chút a……”
“Tiểu Huân, cái này anh chỉ sợ là không có biện pháp……” Lãnh Tư
Thần cười khổ nhìn cô.
“Vì cái gì không có biện pháp? Anh không phải tự chủ rất mạnh sao?”
Hạ Úc Huân vội la lên.
“Bởi vì tay nhỏ của em làm mất ma lực khống chế.” Thanh âm Lãnh Tư
Thần vô cùng khàn khàn.
“Lãnh Tư Thần, anh hạ lưu!” Hạ Úc Huân mặt đỏ tai hồng mà trừng anh.