thương thổi thổi, không chút nào chú ý tới hành động của mình như vậy tạo
cho Lãnh Tư Thần bao nhiêu đau đớn.
Lãnh Tư Thần rên rỉ dần dần tràn ra, hô hấp cũng càng thêm dồn dập,
ngón tay thon dài nắm chặt khăn trải giường.
Hạ Úc Huân chỉ biết anh đau, vừa thổi vừa nói, “Nhịn một chút, một lát
liền xong!”
“Bất quá, đau cũng là anh tự tìm! Anh hùng cứu mỹ nhân là phải trả giá
thật nhiều!” Hạ Úc Huân nói, động tác trên tay hơi dừng lại, cười khổ lẩm
bẩm tự nói, “Anh vì cô ấy bị thương, lại tới tìm tôi chữa thương, vậy tính
cái gì……”
“Tiểu Huân……”
Hạ Úc Huân mặt lạnh cắt ngang anh, nói: “Anh cái gì đều không cần
phải nói, bôi thuốc xong thì về đi. Đêm nay tôi xem như chưa có chuyện gì
xảy ra.”
Nói xong tiếp tục bôi thuốc, xoa xoa, vừa muốn cúi xuống thổi, cư nhiên
nhìn thấy giữa háng anh khởi động lều trại nhỏ……
Hạ Úc Huân sợ tới mức “Xoạt” một tiếng vụt ra thật xa, khuôn mặt nhỏ
tất cả đều đỏ bừng, một tay cầm bông băng, một tay cầm chai thuốc, cả
người ngây ngốc mà sững sờ tại chỗ, nhìn Lãnh tư thần nằm ở trên giường
ánh mắt giống như nhìn một con quái thú đột nhiên biến thân……
Thật sự không thể trách cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tình huống
như vậy……
Lãnh Tư Thần hai tròng mắt khép hờ, vẻ mặt đau đớn khó nhịn, trong
miệng ra sức nỉ non, “Tiểu Huân…… Tiểu Huân……”