Nhưng, khoảng cách kéo gần hơn một chút so với rãnh biển khổng lồ
Mariana kia căn bản là không quan tọng.
“Bạch tiểu thư nhất định rất cảm động đi!”
Hạ Úc Huân đột nhiên hỏi một câu, Lãnh Tư Thần ngẩn người, sờ sờ đầu
cô, tâm tình rất tốt mà trả lời: “Rất cảm động.”
Nghe Lãnh Tư Thần nói như vậy, Hạ Úc Huân ngược lại không biết nói
tiếp thế nào, chỉ là rầu rĩ gật gật đầu, “Uhm.”
Lãnh Tư Thần nhìn sách trong tay Hạ Úc Huân, nhướng mày nói, “
“Chiến lược tư duy và ưu thế cạnh tranh”? Em gần đây mất ngủ sao?”
Hạ Úc Huân mặt đen hắc, nói:“Mất ngủ xem loại sách này, ngủ rồi cũng
sẽ gặp ác mộng!”
Đột nhiên nhớ tới trong nhật ký cô có nói qua muốn thi lên thạc sĩ, còn
có tờ giấy nhỏ cô dán lên cửa sổ cổ vũ mình cố lên, Lãnh Tư Thần tùy ý mà
mở quyển sách kia ra, ngoài dự đoán mà nhìn thấy bút ký nghiêm túc cùng
đánh dấu trọng điểm.
“Em muốn thi lên thạc sĩ sao?” Lãnh Tư Thần giống như không chút để
ý hỏi.
Hạ Úc Huân gật gật đầu.
“Vì cái gì?” Đột nhiên rất muốn nghe chính miệng cô nói ra lý do.
Hạ Úc Huân ngẩn người, đương nhiên mà trả lời: “Bởi vì nhàn rỗi nhàm
chán!”
Trước khi thành công, cô không muốn nói cho anh, nếu không lỡ như thi
không được, cũng quá mất mặt.