Lãnh Tư Thần nhướng mày, “Nhỏ bé cũng không đại biểu có thể bỏ qua,
muốn xem vị trí nó ở đâu không. Ví dụ như một hạt cát trong chiếc
giày……”
“So sánh của anh cũng thật là thối nát!” Hạ Úc Huân vô ngữ.
Lãnh Tư Thần cười khẽ, “Ngồi xa như vậy làm gì? Anh cũng sẽ không
ăn em. Lại đây!”
Nói đùa, anh làm những chuyện khủng bố đó hoàn toàn không khác gì ăn
cô nữa là.
Nhưng, Lãnh Tư Thần khó có được mỉm cười vẫn là khiến cô không tự
chủ được mà ngoan ngoãn đi qua.
Hạ Úc Huân một bộ tư thái thẳng thắn được khoan hồng, rũ đầu chậm rãi
đem toàn bộ mọi chuyền nói với anh một lần, thẳng đến khi nói, có chút bất
tri bất giác mơ mơ màng màng mà cùng anh nằm.
“Như thế nào ngừng, tiếp tục nói……” Lãnh Tư Thần cằm chống trán
cô, ngón tay thưởng thức sợi tóc mềm mại của cô.
Hạ Úc Huân trợn trắng mắt, “Nói cái gì mà nói, anh muốn em kể chuyện
xưa trước khi anh ngủ sao! Dù sao nói gì cũng đều đã nói hết, tùy ý anh
nghĩ như thế nào!”
“Chuyện lần này cho qua, về sau mặc kệ gặp chuyện gì, đều phải tìm anh
thương lượng trước!” Lãnh Tư Thần nói.
“Vì cái gì a?” Hạ Úc Huân ngây ngốc hỏi, chẳng lẽ anh không sợ phiền
toái sao?
“Không có vì cái gì, em làm theo là được rồi.”