Hạ Úc Huân nói đột nhiên nhớ tới chính sự, lăn long lóc bò dậy, nói:
“Nói nửa ngày, tôi còn chưa nói chính sự a! Cậu rốt cuộc có muốn đi đại
học C không? Tôi hôm nay chính là cố ý từ xa chạy tới đưa cậu đi nhập
học!”
“Không đi!” Nam Cung Mặc không chút do dự nói.
“Vì cái gì a! Tuy rằng đại học C so với đại học A kém một chút! Nhưng
đại học C chính là địa bàn của tôi, nếu cậu đi, tuyệt đối không có ai dám
khi dễ cậu!” Hạ Úc Huân lời thề son sắt.
“Làm ơn, đây không phải trọng điểm được chứ?” Nam Cung Mặc bất
đắc dĩ.
“Được, vậy chúng ta nói trọng điểm, cậu có đi hay không?” Hạ Úc Huân
cọ cọ cọ lẻn đến trước người cậu ngồi xổm, hai mắt to tròn mở ra hệt như
đôi mắt chó con nhìn cậu.
“Em không đi, em dựa vào cái gì phải chịu sự sắp xếp của ông ta.” Nam
Cung Mặc quay mặt đi.
“Đi đi mà! Đó chính là trường học cũ của người ta! Cho chút mặt mũi
được không?” Hạ Úc Huân đem đầu đáp trên đầu gối cậu cọ cọ.
“Này, chị đừng có làm giống pudding vậy chứ?” Nam Cung Mặc ho nhẹ
một tiếng đẩy cô ra.
“Làm ơn, chị so với pudding vẫn đáng yêu hơn nhiều?” Hạ Úc Huân bất
mãn, sau đó nói lời thấm thía: “Ngu ngốc, cậu làm gì không đi a! Đi học
liền có thể trọ ở trường, cậu không phải không muốn ở nhà sao? Ba mẹ cậu
tất cả đều chuẩn bị định cư trong nước, chẳng lẽ cậu chuẩn bị một mình về
Italy?”
Quả nhiên, nghe nói như thế, Nam Cung Mặc có chút do dự.