Sau khi giúp Nam Cung Mặc xong xuôi thủ tục, Hạ Úc Huân mang theo
cậu tham quan vườn trường.
Dọc theo đường đi, xác suất người hai bên quay đầu lại là trăm phần
trăm.
“Chảo học tỷ!”
“Học tỷ, đã lâu không gặp!”
“Học tỷ, bạn trai chị đẹp trai quá!”
“Học tỷ, bạn trai chị đẹp như vậy, em có thể sờ một chút chứ?”
“Học tỷ, em cũng muốn! Em cũng muốn!”
……
……
Dọc theo đường đi những người giống như vậy đến gần quả thực nhiều
đếm không xuể.
“Hạ Úc Huân! Chị sao đi đến đâu cũng có người quen vậy?” Nam Cung
Mặc phát điên nói.
“Vô nghĩa, nếu không muốn để tôi đậy cậu lại!” Hạ Úc Huân đắc ý.
Nam Cung Mặc lẩm bẩm, “Vẫn là thôi đi! Chị không đem em bán đã
may lắm rồi!”
Hạ Úc Huân vội vàng trấn an, “Ai nha! Đừng nóng giận! Tôi không phải
không cho các em ấy chạm vào cậu sao?”
“Chị còn dám nói! Con gái trường học các người sao lại như lang tựa hổ
a?” Cậu có chút hối hận đã mềm lòng cùng cô đến đây.