Hơn nữa, đây vẫn là dưới tình huống cô say đến không còn biết gì.
Cô gái này cũng cường hãn đến quá biến thái đi?
“Lão nương hôm nay tâm tình không tốt, thật không tốt!” Hạ Úc Huân
vừa nói, vừa dùng ngón tay ôm lấy cò súng.
“Chị dâu, Hướng Viễn không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với cậu ta!”
Lương Khiêm vốn dĩ liệu định Hạ Úc Huân sẽ không tổn thương Hướng
Viễn cũng bắt đầu khẩn trương. Rốt cuộc hiện tại cô uống say, tùy thời có
thể làm ra chuyện mất đi lý trí.
“Lãnh Tư Thần, anh ta là ai? Gọi thfi tới đuổi thì đi, không đi liền trói đi!
Thật cho rằng Hạ Úc Huân tôi dễ khi dễ sao? Anh kiêu ngạo a, tiếp tục kiêu
ngạo a!” Hạ Úc Huân vừa rống vừa dần dần dùng sức.
Hướng Viễn thực bất hạnh mà thành đối tượng phát tiết của Hạ Úc Huân.
Âu Minh Hiên cũng nóng nảy, nói:“Úc huân, em bình tĩnh một chút,
buông súng!”
Hạ Úc Huân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nam Cung Mặc phía sau
đang có ý đồ chế trụ cô, cộc lốc cười, nói: “Mặc, tốc độ của cậu quá chậm!”
Nam Cung mặc ảo não mà thở dài. Cô rốt cuộc là say thật hay say giả?
Đôi mắt nhỏ kia cách tầng thấu kính đều có thể nhìn thấy lóe ra tia hưng
phấn màu xanh.
Hướng Viễn tiếp thu ánh mắt của Lương Khiêm, lập tức chịu thua cầu
xin tha thứ, nói: “Chị dâu tha mạng a, chị dâu em cũng không dám nữa, chị
dâu liền cho em một lần cơ hội hối cải để làm người đi……”
Ánh mắt Hạ Úc Huân lạnh băng mà nhìn cậu, lẩm bẩm tự nói một câu,
“Lãnh Tư Thần, tôi sẽ không mỗi lần đều cho anh cơ hội!”