cuộc cô lẻ loi một mình, còn mang theo một đứa con.
“Chung cư khá tốt, tôi muốn cho Lạc Lạc có thể tiếp xúc với nhiều
người, như vậy đối với nó mà nói cũng là một loại rèn luyện.” Tần Mộng
Oanh dừng lại một chút, lại nói: “Anh hiện tại…… Đang làm cái gì?”
Âu Minh Hiên khẽ cười một tiếng, “Cô đoán xem!”
Tần Mộng Oanh suy tư trầm ngâm một tiếng, “Tăng ca khẳng định là
không có khả năng…… Ở quán bar? Bên phía anh thực an tĩnh. Ở nhà sao?
Anh hình như rất ít thời gian ở nhà. Nếu là đang ở chỗ tình nhân, anh sao
có thể còn gọi điện thoại cho tôi. Cho nên, đoán không được.”
“Cô thật là hiểu rõ tôi. Tôi xác thật không ở công ty, không ở quán bar,
cũng không ở nhà, càng không ở chỗ tình nhân nào đó.” Nghe Tần Mộng
Oanh nói một phen logic rõ ràng, trật tự rành mạch, Âu Minh Hiên cuối
cùng có loại cảm giác trở lại nhân gian.
Nhìn ảnh phản chiếu cô gái đi qua đi lại trên lầu ba, thanh âm Âu Minh
Hiên hơi khàn mà mở miệng nói, “Tôi đang ở dưới lầu nhà cô.”
Đầu bên kia Tần Mộng Oanh kinh ngạc mà “A” một tiếng, ngay sau đó
liền nhìn thấy cửa sổ mở ra, Tần Mộng Oanh ôm Lạc Lạc xuất hiện ở cửa
sổ.
Âu Minh Hiên đứng ở dưới lầu phất phất tay.
“Daddy! Daddy!” Lạc Lạc thật xa liền hưng phấn mà dang đôi tay. Tiểu
gia hỏa nhãn lực không tồi.
“Không mời tôi lên ngồi sao?” Âu Minh Hiên hướng Lạc Lạc phất phất
tay.