Hạ Mạt Lâm đắm chìm trong thế giới của chính mình, gắt gao nắm tóc
mình, lẩm bẩm tự nói, “Máu mủ tình thâm, ba sao có thể ngốc như vậy, lúc
hắn truyền máu cho con ba nên nghĩ đến! Ba sớm nên nghĩ đến……”
“Ba, người rốt cuộc đang nói cái gì a? Con nghe không hiểu lắm?” Hạ
Úc Huân có chút ngẩn ra, cô như thế nào một chữ đều nghe không hiểu.
Hạ Mạt Lâm hiện tại như vậy thoạt nhìn thật sự không tốt, không hiểu
sao bỗng khiến cô bất an.
“Ta không phải cha ruột của con, con không phải…… Đã sớm biết sao?”
Hạ Úc Huân vốn tưởng rằng Lãnh Tư Thần hướng cô nói “Anh thích
em” là lời nói khiến cô khó tin nhất trên thế giới này.
Giờ phút này, lại phát hiện…… Thì ra không phải.
Cô vẻ mặt mê mang mà nhìn Hạ Mạt Lâm thống khổ, đột nhiên không
cách nào lý giải câu nói vừa rồi của anh là có ý tứ gì.
Hạ Mạt Lâm nhìn vẻ mặt con gái, mới phát hiện thì ra ông hiểu lầm cái
gì, cô thế nhưng cũng không biết chuyện.
“Úc huân, con không biết?”
Vẻ mặt Hạ Úc Huân có chút nhăn nhó, thực nỗ lực mới làm ra một vẻ
mặt nhìn qua tương đối nhẹ nhàng, nói: “Ba, người nói đùa sao? Một chút
đều không buồn cười!”
“Úc Huân, ta thật sự không phải ba ruột của con.” Hạ Mạt Lâm vẻ mặt
suy sụp.
Vốn đang do dự nên nói cho cô biết hay không, do dự như thế nào mở
miệng, lại không nghĩ rằng cứ mơ màng hồ đồ mà nói ra, hiện tại, ông chỉ
có thể tiếp tục nói.