tâm tư chú ý tới chính mình……
Hàn Khải Vũ nhìn Hạ Úc Huân có chút do dự, e sợ thiên hạ không loạn
nói: “Tiểu Huân Huân, cô hẳn không phải không thể chứ?”
Hạ Úc Huân tức khắc sắc mặt cứng đờ, nói: “Nói bậy, ai nói tôi không
thể!”
Lời này lại gợi lên hồi ức bi thương của cô buổi sáng!
Dù sao Lãnh Tư Thần đã cho rằng chính mình thân kinh bách chiến, nếu
cô biểu hiện kỳ quặc, làm không tốt lại bị anh khinh bỉ!
Dù sao đã bị hiểu lầm, không chứng thực chẳng phải là quá thiệt thòi rồi!
Dù sao cô hôn hay không hôn anh cũng không sao cả!
Hôn!
Hôn thì hôn!
Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô gái, đôi mắt Lãnh Tư Triệt hiện lên một tia
chua xót, cầm lấy ly rượu trên bàn, mở miệng nói, “Khải Vũ, tôi phạt rượu
ba ly!”
Lãnh Tư Triệt vừa dứt lời, Hạ Úc Huân đột nhiên xoay người, giữ tay
anh lại, nói: “Nếu chơi, thì phải chơi đến cùng, sao lại có thể không tuân
thủ quy tắc trò chơi. Huống hồ, A Triệt, tôi nhớ rõ anh không thể uống
rượu.”
Hàn Khải Vũ vừa nghe lời này, dồn sức vỗ đùi một cái, nói: “Tiểu Huân
Huân, tôi chính là thích cá tính thoải mái này của cô!”
Anh ghét nhất chính là loạn phụ nữ ngượng ngùng xoắn xít, tính cách Hạ
Úc Huân này thật là hợp khẩu vị của anh